太 tài 华 huá 峰 fēng - - 汪 wāng 元 yuán 量 liàng
华 huà 山 shān 山 shān 木 mù 乱 luàn 纷 fēn 纷 fēn , , 铁 tiě 锁 suǒ 垂 chuí 垂 chuí 袅 niǎo 袅 niǎo 猿 yuán 。 。
石 shí 齿 chǐ 齿 chǐ 前 qián 光 guāng 烁 shuò 烁 shuò , , 壁 bì 岩 yán 岩 yán 后 hòu 势 shì 奔 bēn 奔 bēn 。 。
奇 qí 奇 qí 怪 guài 怪 guài 云 yún 根 gēn 耸 sǒng , , 郁 yù 郁 yù 葱 cōng 葱 cōng 雾 wù 气 qì 昏 hūn 。 。
上 shàng 上 shàng 上 shàng 头 tou 仍 réng 上 shàng 上 shàng , , 最 zuì 高 gāo 高 gāo 处 chù 有 yǒu 乾 qián 坤 kūn 。 。
太华峰。元代。汪元量。华山山木乱纷纷,铁锁垂垂袅袅猿。 石齿齿前光烁烁,壁岩岩后势奔奔。 奇奇怪怪云根耸,郁郁葱葱雾气昏。 上上上头仍上上,最高高处有乾坤。