梅 méi 杖 zhàng 诗 shī - - 何 hé 梦 mèng 桂 guì
曾 céng 向 xiàng 孤 gū 山 shān 斸 zhǔ 薜 bì 萝 luó , , 根 gēn 株 zhū 栗 lì 栉 zhì 试 shì 摩 mā 挲 sā 。 。
持 chí 身 shēn 惯 guàn 历 lì 风 fēng 波 bō 路 lù , , 回 huí 首 shǒu 还 hái 怜 lián 雪 xuě 月 yuè 坡 pō 。 。
铁 tiě 骨 gǔ 自 zì 将 jiāng 惟 wéi 世 shì 用 yòng , , 赤 chì 心 xīn 不 bù 偶 ǒu 奈 nài 时 shí 何 hé 。 。
会 huì 寻 xún 苍 cāng 竹 zhú 成 chéng 龙 lóng 去 qù , , 莫 mò 向 xiàng 葛 gé 陂 bēi 深 shēn 处 chù 过 guò 。 。
梅杖诗。宋代。何梦桂。曾向孤山斸薜萝,根株栗栉试摩挲。 持身惯历风波路,回首还怜雪月坡。 铁骨自将惟世用,赤心不偶奈时何。 会寻苍竹成龙去,莫向葛陂深处过。