挽 wǎn 山 shān 房 fáng 先 xiān 生 shēng - - 何 hé 梦 mèng 桂 guì
东 dōng 壁 bì 无 wú 光 guāng 夜 yè 陨 yǔn 星 xīng , , 为 wèi 公 gōng 痛 tòng 哭 kū 泪 lèi 沾 zhān 襟 jīn 。 。
才 cái 高 gāo 不 bù 竟 jìng 平 píng 生 shēng 志 zhì , , 身 shēn 死 sǐ 空 kōng 留 liú 万 wàn 古 gǔ 心 xīn 。 。
听 tīng 曲 qū 谁 shuí 能 néng 歌 gē 白 bái 雪 xuě , , 知 zhī 音 yīn 徒 tú 拟 nǐ 铸 zhù 黄 huáng 金 jīn 。 。
伤 shāng 嗟 jiē 迟 chí 暮 mù 邅 zhān 吾 wú 道 dào , , 恨 hèn 不 bù 相 xiāng 从 cóng 九 jiǔ 地 dì 深 shēn 。 。
挽山房先生。宋代。何梦桂。东壁无光夜陨星,为公痛哭泪沾襟。 才高不竟平生志,身死空留万古心。 听曲谁能歌白雪,知音徒拟铸黄金。 伤嗟迟暮邅吾道,恨不相从九地深。