登 dēng 瓘 guàn 山 shān 绝 jué 顶 dǐng - - 文 wén 嘉 jiā
展 zhǎn 游 yóu 遂 suì 上 shàng 瓘 guàn 山 shān 巅 diān , , 登 dēng 顿 dùn 危 wēi 崖 yá 鸟 niǎo 道 dào 悬 xuán 。 。
沃 wò 若 ruò 川 chuān 原 yuán 纷 fēn 旷 kuàng 望 wàng , , 清 qīng 涟 lián 湖 hú 水 shuǐ 共 gòng 澄 chéng 鲜 xiān 。 。
图 tú 经 jīng 谁 shuí 辨 biàn 千 qiān 年 nián 后 hòu , , 往 wǎng 哲 zhé 空 kōng 怀 huái 百 bǎi 代 dài 前 qián 。 。
惆 chóu 怅 chàng 偶 ǒu 来 lái 还 huán 即 jí 去 qù , , 无 wú 由 yóu 独 dú 往 wǎng 住 zhù 苍 cāng 烟 yān 。 。
登瓘山绝顶。明代。文嘉。展游遂上瓘山巅,登顿危崖鸟道悬。 沃若川原纷旷望,清涟湖水共澄鲜。 图经谁辨千年后,往哲空怀百代前。 惆怅偶来还即去,无由独往住苍烟。