登 dēng 凭 píng 虚 xū 阁 gé 和 hé 石 shí 少 shǎo 宰 zǎi 韵 yùn - - 王 wáng 守 shǒu 仁 rén
山 shān 阁 gé 新 xīn 春 chūn 负 fù 一 yī 登 dēng , , 酒 jiǔ 边 biān 孤 gū 兴 xìng 晚 wǎn 堪 kān 乘 chéng 。 。
松 sōng 间 jiān 鸣 míng 瑟 sè 惊 jīng 栖 qī 鹤 hè , , 竹 zhú 里 lǐ 茶 chá 烟 yān 起 qǐ 定 dìng 僧 sēng 。 。
望 wàng 远 yuǎn 每 měi 来 lái 成 chéng 久 jiǔ 坐 zuò , , 伤 shāng 时 shí 有 yǒu 涕 tì 恨 hèn 无 wú 能 néng 。 。
峰 fēng 头 tóu 见 jiàn 说 shuō 连 lián 阊 chāng 阖 hé , , 几 jī 欲 yù 排 pái 云 yún 尚 shàng 未 wèi 曾 zēng 。 。
登凭虚阁和石少宰韵。明代。王守仁。山阁新春负一登,酒边孤兴晚堪乘。 松间鸣瑟惊栖鹤,竹里茶烟起定僧。 望远每来成久坐,伤时有涕恨无能。 峰头见说连阊阖,几欲排云尚未曾。