秋 qiū 尽 jǐn 日 rì 感 gǎn 怀 huái - - 赵 zhào 执 zhí 信 xìn
西 xī 望 wàng 寒 hán 山 shān 千 qiān 里 lǐ 秋 qiū , , 飘 piāo 飖 yáo 身 shēn 落 luò 海 hǎi 东 dōng 头 tóu 。 。
壮 zhuàng 心 xīn 岂 qǐ 为 wèi 金 jīn 丹 dān 误 wù , , 往 wǎng 岁 suì 空 kōng 将 jiāng 玉 yù 舄 xì 留 liú 。 。
不 bù 觉 jué 衣 yī 裳 shang 侵 qīn 霰 sǎn 雪 xuě , , 遥 yáo 怜 lián 车 chē 马 mǎ 拥 yōng 松 sōng 楸 qiū 。 。
清 qīng 霜 shuāng 事 shì 毕 bì 黄 huáng 花 huā 了 le , , 明 míng 日 rì 新 xīn 成 chéng 一 yī 种 zhǒng 愁 chóu 。 。
秋尽日感怀。清代。赵执信。西望寒山千里秋,飘飖身落海东头。 壮心岂为金丹误,往岁空将玉舄留。 不觉衣裳侵霰雪,遥怜车马拥松楸。 清霜事毕黄花了,明日新成一种愁。