和 hé 人 rén 题 tí 武 wǔ 城 chéng 寺 sì - - 吴 wú 融 róng
神 shén 清 qīng 已 yǐ 觉 jué 三 sān 清 qīng 近 jìn , , 目 mù 断 duàn 仍 réng 劳 láo 万 wàn 象 xiàng 牵 qiān 。 。
渭 wèi 水 shuǐ 远 yuǎn 含 hán 秋 qiū 草 cǎo 渡 dù , , 汉 hàn 陵 líng 高 gāo 枕 zhěn 夕 xī 阳 yáng 天 tiān 。 。
半 bàn 岩 yán 云 yún 粉 fěn 千 qiān 竿 gān 竹 zhú , , 满 mǎn 寺 sì 风 fēng 雷 léi 百 bǎi 尺 chǐ 泉 quán 。 。
别 bié 有 yǒu 阑 lán 干 gān 压 yā 行 xíng 路 lù , , 看 kàn 人 rén 尘 chén 土 tǔ 竟 jìng 流 liú 年 nián 。 。
和人题武城寺。唐代。吴融。神清已觉三清近,目断仍劳万象牵。 渭水远含秋草渡,汉陵高枕夕阳天。 半岩云粉千竿竹,满寺风雷百尺泉。 别有阑干压行路,看人尘土竟流年。