春 chūn 日 rì 郊 jiāo 外 wài - - 唐 táng 庚 gēng
城 chéng 中 zhōng 未 wèi 省 shěng 有 yǒu 春 chūn 光 guāng , , 城 chéng 外 wài 榆 yú 槐 huái 已 yǐ 半 bàn 黄 huáng 。 。
山 shān 好 hǎo 更 gèng 宜 yí 馀 yú 积 jī 雪 xuě , , 水 shuǐ 生 shēng 看 kàn 欲 yù 倒 dǎo 垂 chuí 杨 yáng 。 。
莺 yīng 边 biān 日 rì 暖 nuǎn 如 rú 人 rén 语 yǔ , , 草 cǎo 际 jì 风 fēng 来 lái 作 zuò 药 yào 香 xiāng 。 。
疑 yí 此 cǐ 江 jiāng 头 tóu 有 yǒu 佳 jiā 句 jù , , 为 wèi 君 jūn 寻 xún 取 qǔ 却 què 茫 máng 茫 máng 。 。
春日郊外。宋代。唐庚。城中未省有春光,城外榆槐已半黄。 山好更宜馀积雪,水生看欲倒垂杨。 莺边日暖如人语,草际风来作药香。 疑此江头有佳句,为君寻取却茫茫。