东 dōng 麓 lù - - 唐 táng 庚 gēng
经 jīng 旬 xún 不 bú 见 jiàn 小 xiǎo 匡 kuāng 庐 lú , , 忽 hū 尔 ěr 相 xiāng 逢 féng 喜 xǐ 欲 yù 呼 hū 。 。
自 zì 入 rù 秋 qiū 来 lái 更 gèng 韶 sháo 润 rùn , , 却 què 从 cóng 瘦 shòu 里 lǐ 带 dài 敷 fū 腴 yú 。 。
人 rén 间 jiān 信 xìn 有 yǒu 伤 shāng 心 xīn 碧 bì , , 坐 zuò 上 shàng 那 nà 无 wú 满 mǎn 眼 yǎn 沽 gū 。 。
可 kě 是 shì 清 qīng 晖 huī 解 jiě 娱 yú 客 kè , , 能 néng 令 lìng 肠 cháng 断 duàn 到 dào 愚 yú 儒 rú 。 。
东麓。宋代。唐庚。经旬不见小匡庐,忽尔相逢喜欲呼。 自入秋来更韶润,却从瘦里带敷腴。 人间信有伤心碧,坐上那无满眼沽。 可是清晖解娱客,能令肠断到愚儒。