劭 shào 农 nóng 翠 cuì 山 shān 赋 fù 唐 táng 律 lǜ 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 吴 wú 潜 qián
小 xiǎo 队 duì 旌 jīng 旗 qí 上 shàng 翠 cuì 岩 yán , , 松 sōng 风 fēng 十 shí 里 lǐ 锁 suǒ 禅 chán 关 guān 。 。
水 shuǐ 深 shēn 水 shuǐ 浅 qiǎn 高 gāo 低 dī 涧 jiàn , , 春 chūn 淡 dàn 春 chūn 浓 nóng 远 yuǎn 近 jìn 山 shān 。 。
乡 xiāng 思 sī 猛 měng 随 suí 苍 cāng 鸟 niǎo 去 qù , , 客 kè 心 xīn 暂 zàn 与 yǔ 白 bái 云 yún 闲 xián 。 。
天 tiān 公 gōng 已 yǐ 是 shì 多 duō 情 qíng 杀 shā , , 特 tè 把 bǎ 淋 lín 头 tóu 雨 yǔ 放 fàng 悭 qiān 。 。
劭农翠山赋唐律二首 其一。宋代。吴潜。小队旌旗上翠岩,松风十里锁禅关。 水深水浅高低涧,春淡春浓远近山。 乡思猛随苍鸟去,客心暂与白云闲。 天公已是多情杀,特把淋头雨放悭。