双 shuāng 清 qīng 诗 shī 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 吕 lǚ 诚 chéng
怪 guài 得 de 荒 huāng 寒 hán 野 yě 水 shuǐ 滨 bīn , , 疏 shū 花 huā 冷 lěng 蕊 ruǐ 看 kàn 横 héng 陈 chén 。 。
歌 gē 翻 fān 《 《 玉 yù 树 shù 》 》 多 duō 嫌 xián 俗 sú , , 梦 mèng 唤 huàn 梨 lí 云 yún 却 què 久 jiǔ 真 zhēn 。 。
半 bàn 点 diǎn 不 bù 烦 fán 春 chūn 刻 kè 画 huà , , 一 yī 分 fēn 犹 yóu 仗 zhàng 雪 xuě 精 jīng 神 shén 。 。
腊 là 团 tuán 新 xīn 萼 è 虽 suī 同 tóng 出 chū , , 未 wèi 免 miǎn 韩 hán 公 gōng 议 yì 小 xiǎo 醇 chún 。 。
双清诗二首 其一。元代。吕诚。怪得荒寒野水滨,疏花冷蕊看横陈。 歌翻《玉树》多嫌俗,梦唤梨云却久真。 半点不烦春刻画,一分犹仗雪精神。 腊团新萼虽同出,未免韩公议小醇。