苍 cāng 岭 lǐng - - 洪 hóng 焱 yàn 祖 zǔ
浙 zhè 东 dōng 斯 sī 岭 lǐng 何 hé 巍 wēi 然 rán , , 雪 xuě 雨 yǔ 在 zài 下 xià 人 rén 行 xíng 天 tiān 。 。
千 qiān 年 nián 石 shí 上 shàng 怪 guài 松 sōng 偃 yǎn , , 六 liù 月 yuè 岩 yán 前 qián 寒 hán 溜 liū 悬 xuán 。 。
危 wēi 途 tú 羊 yáng 肠 cháng 不 bù 可 kě 并 bìng , , 秀 xiù 色 sè 雁 yàn 荡 dàng 遥 yáo 相 xiāng 连 lián 。 。
终 zhōng 朝 cháo 寂 jì 寂 jì 商 shāng 旅 lǚ 断 duàn , , 忽 hū 遇 yù 樵 qiáo 叟 sǒu 疑 yí 其 qí 仙 xiān 。 。
苍岭。元代。洪焱祖。浙东斯岭何巍然,雪雨在下人行天。 千年石上怪松偃,六月岩前寒溜悬。 危途羊肠不可并,秀色雁荡遥相连。 终朝寂寂商旅断,忽遇樵叟疑其仙。