丁 dīng 巳 sì 重 chóng 阳 yáng - - 司 sī 空 kōng 图 tú
重 chóng 阳 yáng 未 wèi 到 dào 已 yǐ 登 dēng 临 lín , , 探 tàn 得 dé 黄 huáng 花 huā 且 qiě 独 dú 斟 zhēn 。 。
客 kè 舍 shè 喜 xǐ 逢 féng 连 lián 日 rì 雨 yǔ , , 家 jiā 山 shān 似 shì 响 xiǎng 隔 gé 河 hé 砧 zhēn 。 。
乱 luàn 来 lái 已 yǐ 失 shī 耕 gēng 桑 sāng 计 jì , , 病 bìng 后 hòu 休 xiū 论 lùn 济 jì 活 huó 心 xīn 。 。
自 zì 贺 hè 逢 féng 时 shí 能 néng 自 zì 弃 qì , , 归 guī 鞭 biān 唯 wéi 拍 pāi 马 mǎ 鞯 jiān 吟 yín 。 。
丁巳重阳。唐代。司空图。重阳未到已登临,探得黄花且独斟。 客舍喜逢连日雨,家山似响隔河砧。 乱来已失耕桑计,病后休论济活心。 自贺逢时能自弃,归鞭唯拍马鞯吟。