勖 xù 剑 jiàn - - 曹 cáo 唐 táng
古 gǔ 物 wù 神 shén 光 guāng 雪 xuě 见 jiàn 羞 xiū , , 未 wèi 能 néng 擎 qíng 出 chū 恐 kǒng 泉 quán 流 liú 。 。
暗 àn 临 lín 黑 hēi 水 shuǐ 蛟 jiāo 螭 chī 泣 qì , , 潜 qián 倚 yǐ 空 kōng 山 shān 鬼 guǐ 魅 mèi 愁 chóu 。 。
生 shēng 怕 pà 雷 léi 霆 tíng 号 hào 涧 jiàn 底 dǐ , , 长 zhǎng 闻 wén 风 fēng 雨 yǔ 在 zài 床 chuáng 头 tóu 。 。
垂 chuí 情 qíng 不 bù 用 yòng 将 jiāng 闲 xián 气 qì , , 恼 nǎo 乱 luàn 司 sī 空 kōng 犯 fàn 斗 dòu 牛 niú 。 。
勖剑。唐代。曹唐。古物神光雪见羞,未能擎出恐泉流。 暗临黑水蛟螭泣,潜倚空山鬼魅愁。 生怕雷霆号涧底,长闻风雨在床头。 垂情不用将闲气,恼乱司空犯斗牛。