书 shū 情 qíng 献 xiàn 相 xiàng 公 gōng - - 严 yán 维 wéi
年 nián 来 lái 白 bái 发 fà 欲 yù 星 xīng 星 xīng , , 误 wù 却 què 生 shēng 涯 yá 是 shì 一 yī 经 jīng 。 。
魏 wèi 阙 quē 望 wàng 中 zhōng 何 hé 日 rì 见 jiàn , , 商 shāng 歌 gē 奏 zòu 罢 bà 复 fù 谁 shuí 听 tīng 。 。
孤 gū 根 gēn 独 dú 弃 qì 惭 cán 山 shān 木 mù , , 弱 ruò 质 zhì 无 wú 成 chéng 状 zhuàng 水 shuǐ 萍 píng 。 。
今 jīn 日 rì 更 gèng 须 xū 询 xún 哲 zhé 匠 jiàng , , 不 bù 应 yīng 休 xiū 去 qù 老 lǎo 岩 yán 扃 jiōng 。 。
书情献相公。唐代。严维。年来白发欲星星,误却生涯是一经。 魏阙望中何日见,商歌奏罢复谁听。 孤根独弃惭山木,弱质无成状水萍。 今日更须询哲匠,不应休去老岩扃。