听 tīng 琴 qín - - 耶 yē 律 lǜ 铸 zhù
恰 qià 弄 nòng 歌 gē 珠 zhū 引 yǐn 玉 yù 清 qīng , , 梁 liáng 间 jiān 早 zǎo 已 yǐ 暗 àn 尘 chén 惊 jīng 。 。
风 fēng 流 liú 回 huí 结 jié 行 xíng 云 yún 住 zhù , , 激 jī 水 shuǐ 延 yán 缘 yuán 漱 shù 雾 wù 生 shēng 。 。
只 zhī 道 dào 绵 mián 驹 jū 殊 shū 茹 rú 噎 yē , , 岂 qǐ 知 zhī 王 wáng 豹 bào 竟 jìng 吞 tūn 声 shēng 。 。
若 ruò 为 wéi 更 gèng 得 dé 形 xíng 容 róng 尽 jǐn , , 曲 qū 折 zhé 浮 fú 沉 chén 怨 yuàn 慕 mù 情 qíng 。 。
听琴。元代。耶律铸。恰弄歌珠引玉清,梁间早已暗尘惊。 风流回结行云住,激水延缘漱雾生。 只道绵驹殊茹噎,岂知王豹竟吞声。 若为更得形容尽,曲折浮沉怨慕情。