天 tiān 涯 yá 亭 tíng - - 王 wáng 清 qīng
独 dú 上 shàng 危 wēi 楼 lóu 双 shuāng 眼 yǎn 豁 huō , , 西 xī 风 fēng 吹 chuī 动 dòng 五 wǔ 花 huā 袍 páo 。 。
天 tiān 低 dī 古 gǔ 戍 shù 来 lái 山 shān 色 sè , , 地 dì 尽 jǐn 穷 qióng 荒 huāng 见 jiàn 海 hǎi 涛 tāo 。 。
画 huà 角 jiǎo 一 yī 声 shēng 斜 xié 日 rì 落 luò , , 朱 zhū 帘 lián 半 bàn 卷 juǎn 白 bái 云 yún 高 gāo 。 。
伏 fú 波 bō 事 shì 业 yè 知 zhī 难 nán 继 jì , , 慷 kāng 慨 kǎi 长 cháng 歌 gē 出 chū 宝 bǎo 刀 dāo 。 。
天涯亭。明代。王清。独上危楼双眼豁,西风吹动五花袍。 天低古戍来山色,地尽穷荒见海涛。 画角一声斜日落,朱帘半卷白云高。 伏波事业知难继,慷慨长歌出宝刀。