拟 nǐ 咏 yǒng 落 luò 梅 méi - - 耶 yē 律 lǜ 铸 zhù
傲 ào 雪 xuě 欺 qī 霜 shuāng 独 dú 自 zì 芳 fāng , , 雪 xuě 消 xiāo 寒 hán 尽 jǐn 老 lǎo 何 hé 妨 fáng 。 。
飘 piāo 零 líng 最 zuì 是 shì 堪 kān 怜 lián 处 chù , , 桃 táo 李 lǐ 无 wú 情 qíng 空 kōng 妒 dù 香 xiāng 。 。
夜 yè 月 yuè 有 yǒu 知 zhī 应 yīng 懊 ào 恼 nǎo , , 春 chūn 风 fēng 何 hé 计 jì 可 kě 商 shāng 量 liáng 。 。
自 zì 从 cóng 一 yī 识 shí 东 dōng 君 jūn 面 miàn , , 赢 yíng 得 de 林 lín 生 shēng 满 mǎn 径 jìng 霜 shuāng 。 。
拟咏落梅。元代。耶律铸。傲雪欺霜独自芳,雪消寒尽老何妨。 飘零最是堪怜处,桃李无情空妒香。 夜月有知应懊恼,春风何计可商量。 自从一识东君面,赢得林生满径霜。