落 luò 花 huā 诨 hùn 体 tǐ 十 shí 首 shǒu - - 王 wáng 夫 fū 之 zhī
禁 jìn 得 dé 寒 hán 暄 xuān 几 jǐ 度 dù 移 yí , , 热 rè 时 shí 且 qiě 趁 chèn 笑 xiào 垂 chuí 垂 chuí 。 。
真 zhēn 成 chéng 草 cǎo 偃 yǎn 迷 mí 南 nán 北 běi , , 浪 làng 借 jiè 风 fēng 吹 chuī 莽 mǎng 唱 chàng 随 suí 。 。
病 bìng 里 lǐ 观 guān 涛 tāo 为 wèi 客 kè 起 qǐ , , 酒 jiǔ 醒 xǐng 谢 xiè 妓 jì 怕 pà 天 tiān 知 zhī 。 。
芙 fú 蓉 róng 漫 màn 道 dào 真 zhēn 君 jūn 子 zǐ , , 只 zhǐ 恐 kǒng 奔 bēn 车 chē 无 wú 伯 bó 夷 yí 。 。
落花诨体十首。明代。王夫之。禁得寒暄几度移,热时且趁笑垂垂。 真成草偃迷南北,浪借风吹莽唱随。 病里观涛为客起,酒醒谢妓怕天知。 芙蓉漫道真君子,只恐奔车无伯夷。