赋 fù 得 dé 清 qīng 风 fēng 松 sōng 下 xià 来 lái - - 王 wáng 邦 bāng 畿 jī
怀 huái 想 xiǎng 孟 mèng 公 gōng 趣 qù , , 清 qīng 风 fēng 松 sōng 下 xià 来 lái 。 。
开 kāi 襟 jīn 危 wēi 坐 zuò 石 shí , , 高 gāo 兴 xìng 畅 chàng 衔 xián 杯 bēi 。 。
野 yě 韵 yùn 闻 wén 流 liú 水 shuǐ , , 馀 yú 花 huā 落 luò 古 gǔ 台 tái 。 。
斯 sī 人 rén 不 bù 可 kě 见 jiàn , , 聊 liáo 向 xiàng 大 dài 夫 fū 哀 āi 。 。
赋得清风松下来。明代。王邦畿。怀想孟公趣,清风松下来。 开襟危坐石,高兴畅衔杯。 野韵闻流水,馀花落古台。 斯人不可见,聊向大夫哀。