喜 xǐ 雪 xuě 和 hé 吴 wú 逊 xùn 之 zhī 韵 yùn - - 王 wáng 云 yún 凤 fèng
木 mù 杪 miǎo 风 fēng 声 shēng 乍 zhà 报 bào 严 yán , , 已 yǐ 从 cóng 云 yún 罅 xià 落 luò 疏 shū 檐 yán 。 。
真 zhēn 成 chéng 月 yuè 色 sè 夜 yè 当 dàng 户 hù , , 误 wù 喜 xǐ 杨 yáng 花 huā 春 chūn 扑 pū 帘 lián 。 。
客 kè 馁 něi 要 yào 逢 féng 贤 xián 令 lìng 起 qǐ , , 民 mín 贫 pín 亟 jí 向 xiàng 有 yǒu 秋 qiū 占 zhàn 。 。
吟 yín 喉 hóu 不 bù 惯 guàn 烹 pēng 羔 gāo 味 wèi , , 一 yī 嚼 jué 清 qīng 寒 hán 去 qù 手 shǒu 拈 niān 。 。
喜雪和吴逊之韵。明代。王云凤。木杪风声乍报严,已从云罅落疏檐。 真成月色夜当户,误喜杨花春扑帘。 客馁要逢贤令起,民贫亟向有秋占。 吟喉不惯烹羔味,一嚼清寒去手拈。