赋 fù 磐 pán 石 shí 秋 qiū 风 fēng 送 sòng 别 bié - - 王 wáng 恭 gōng
磐 pán 石 shí 苍 cāng 苍 cāng 入 rù 翠 cuì 微 wēi , , 秋 qiū 风 fēng 袅 niǎo 袅 niǎo 碧 bì 罗 luó 飞 fēi 。 。
凄 qī 凉 liáng 半 bàn 度 dù 谁 shuí 家 jiā 笛 dí , , 飒 sà 沓 dá 全 quán 吹 chuī 野 yě 客 kè 衣 yī 。 。
孤 gū 嶂 zhàng 断 duàn 猿 yuán 声 shēng 渐 jiàn 远 yuǎn , , 荒 huāng 岗 gǎng 残 cán 树 shù 叶 yè 将 jiāng 稀 xī 。 。
由 yóu 来 lái 此 cǐ 处 chù 堪 kān 乘 chéng 兴 xìng , , 何 hé 事 shì 同 tóng 心 xīn 又 yòu 远 yuǎn 违 wéi 。 。
赋磐石秋风送别。明代。王恭。磐石苍苍入翠微,秋风袅袅碧罗飞。 凄凉半度谁家笛,飒沓全吹野客衣。 孤嶂断猿声渐远,荒岗残树叶将稀。 由来此处堪乘兴,何事同心又远违。