江 jiāng 城 chéng 春 chūn 尽 jǐn 偶 ǒu 作 zuò - - 王 wáng 恭 gōng
郭 guō 外 wài 空 kōng 林 lín 带 dài 夕 xī 霏 fēi , , 海 hǎi 天 tiān 离 lí 思 sī 远 yuǎn 依 yī 依 yī 。 。
流 liú 年 nián 又 yòu 逐 zhú 残 cán 春 chūn 去 qù , , 华 huá 发 fà 空 kōng 惊 jīng 两 liǎng 鬓 bìn 稀 xī 。 。
啼 tí 鸟 niǎo 落 luò 花 huā 孤 gū 梦 mèng 断 duàn , , 白 bái 云 yún 芳 fāng 草 cǎo 旧 jiù 游 yóu 非 fēi 。 。
家 jiā 园 yuán 此 cǐ 日 rì 堪 kān 惆 chóu 怅 chàng , , 况 kuàng 是 shì 天 tiān 涯 yá 客 kè 未 wèi 归 guī 。 。
江城春尽偶作。明代。王恭。郭外空林带夕霏,海天离思远依依。 流年又逐残春去,华发空惊两鬓稀。 啼鸟落花孤梦断,白云芳草旧游非。 家园此日堪惆怅,况是天涯客未归。