去 qù 妇 fù 怨 yuàn - - 耶 yē 律 lǜ 铸 zhù
最 zuì 苦 kǔ 人 rén 生 shēng 生 shēng 别 bié 离 lí , , 匆 cōng 匆 cōng 轻 qīng 别 bié 几 jǐ 时 shí 归 guī 。 。
紫 zǐ 箫 xiāo 吹 chuī 落 luò 燕 yàn 南 nán 月 yuè , , 丽 lì 泽 zé 门 mén 开 kāi 马 mǎ 似 shì 飞 fēi 。 。
雨 yǔ 晴 qíng 不 bù 定 dìng 云 yún 来 lái 去 qù , , 老 lǎo 雁 yàn 叫 jiào 云 yún 云 yún 不 bú 住 zhù 。 。
琵 pí 琶 pá 拨 bō 尽 jǐn 断 duàn 肠 cháng 声 shēng , , 断 duàn 弦 xián 声 shēng 断 duàn 秋 qiū 云 yún 莫 mò 。 。
去妇怨。元代。耶律铸。最苦人生生别离,匆匆轻别几时归。 紫箫吹落燕南月,丽泽门开马似飞。 雨晴不定云来去,老雁叫云云不住。 琵琶拨尽断肠声,断弦声断秋云莫。