题 tí 山 shān 水 shuǐ 小 xiǎo 景 jǐng - - 王 wáng 恭 gōng
习 xí 静 jìng 喜 xǐ 还 hái 山 shān , , 山 shān 水 shuǐ 趣 qù 方 fāng 永 yǒng 。 。
灌 guàn 木 mù 澄 chéng 幽 yōu 阴 yīn , , 风 fēng 泉 quán 溜 liū 华 huá 顶 dǐng 。 。
清 qīng 听 tīng 空 kōng 外 wài 遥 yáo , , 吾 wú 心 xīn 坐 zuò 未 wèi 醒 xǐng 。 。
空 kōng 山 shān 落 luò 叶 yè 时 shí , , 渡 dù 口 kǒu 潮 cháo 初 chū 长 zhǎng 。 。
远 yuǎn 树 shù 带 dài 虚 xū 亭 tíng , , 闲 xián 云 yún 霁 jì 孤 gū 舫 fǎng 。 。
古 gǔ 路 lù 今 jīn 人 rén 行 xíng , , 浮 fú 生 shēng 几 jǐ 回 huí 往 wǎng 。 。
题山水小景。明代。王恭。习静喜还山,山水趣方永。 灌木澄幽阴,风泉溜华顶。 清听空外遥,吾心坐未醒。 空山落叶时,渡口潮初长。 远树带虚亭,闲云霁孤舫。 古路今人行,浮生几回往。