和 hé 端 duān 己 jǐ 韵 yùn - - 王 wáng 彦 yàn 泓 hóng
游 yóu 丝 sī 摇 yáo 曳 yè 燕 yàn 飞 fēi 翔 xiáng , , 漾 yàng 絮 xù 浮 fú 花 huā 正 zhèng 满 mǎn 塘 táng 。 。
髻 jì 样 yàng 翻 fān 新 xīn 应 yīng 爱 ài 短 duǎn , , 情 qíng 函 hán 道 dào 旧 jiù 不 bù 嫌 xián 长 zhǎng 。 。
离 lí 魂 hún 路 lù 有 yǒu 云 yún 千 qiān 叠 dié , , 隔 gé 泪 lèi 人 rén 如 rú 水 shuǐ 一 yī 方 fāng 。 。
最 zuì 是 shì 不 bù 堪 kān 情 qíng 味 wèi 处 chù , , 残 cán 春 chūn 时 shí 节 jié 更 gèng 残 cán 阳 yáng 。 。
和端己韵。明代。王彦泓。游丝摇曳燕飞翔,漾絮浮花正满塘。 髻样翻新应爱短,情函道旧不嫌长。 离魂路有云千叠,隔泪人如水一方。 最是不堪情味处,残春时节更残阳。