题 tí 成 chéng 趣 qù 亭 tíng - - 倪 ní 道 dào 原 yuán
吴 wú 氏 shì 亭 tíng 台 tái 水 shuǐ 竹 zhú 间 jiān , , 百 bǎi 年 nián 幽 yōu 兴 xìng 满 mǎn 松 sōng 关 guān 。 。
匏 páo 樽 zūn 雪 xuě 后 hòu 移 yí 当 dāng 径 jìng , , 石 shí 榻 tà 晴 qíng 来 lái 卧 wò 看 kàn 山 shān 。 。
昼 zhòu 日 rì 鸣 míng 鸡 jī 花 huā 下 xià 散 sàn , , 春 chūn 风 fēng 飞 fēi 燕 yàn 柳 liǔ 边 biān 还 hái 。 。
扬 yáng 雄 xióng 五 wǔ 亩 mǔ 城 chéng 西 xī 宅 zhái , , 草 cǎo 就 jiù 玄 xuán 经 jīng 未 wèi 得 dé 闲 xián 。 。
题成趣亭。元代。倪道原。吴氏亭台水竹间,百年幽兴满松关。 匏樽雪后移当径,石榻晴来卧看山。 昼日鸣鸡花下散,春风飞燕柳边还。 扬雄五亩城西宅,草就玄经未得闲。