悼 dào 顶 dǐng 山 shān 寺 sì 清 qīng 上 shàng 人 rén - - 倪 ní 瓒 zàn
杯 bēi 渡 dù 前 qián 溪 xī 见 jiàn 水 shuǐ 源 yuán , , 偶 ǒu 来 lái 佩 pèi 芷 zhǐ 服 fú 兰 lán 荪 sūn 。 。
香 xiāng 台 tái 犹 yóu 带 dài 山 shān 窗 chuāng 影 yǐng , , 经 jīng 卷 juàn 长 zhǎng 依 yī 松 sōng 树 shù 根 gēn 。 。
云 yún 起 qǐ 晴 qíng 峰 fēng 还 hái 有 yǒu 触 chù , , 雪 xuě 消 xiāo 春 chūn 野 yě 不 bù 留 liú 痕 hén 。 。
倏 shū 然 rán 我 wǒ 已 yǐ 忘 wàng 言 yán 说 shuō , , 翠 cuì 竹 zhú 黄 huáng 花 huā 自 zì 满 mǎn 园 yuán 。 。
悼顶山寺清上人。元代。倪瓒。杯渡前溪见水源,偶来佩芷服兰荪。 香台犹带山窗影,经卷长依松树根。 云起晴峰还有触,雪消春野不留痕。 倏然我已忘言说,翠竹黄花自满园。