赋 fù 得 dé 潼 tóng 关 guān 晓 xiǎo 骑 qí 送 sòng 盛 shèng 舜 shùn 臣 chén 还 hái 吴 wú - - 朱 zhū 诚 chéng 泳 yǒng
重 zhòng 关 guān 高 gāo 耸 sǒng 玉 yù 绳 shéng 低 dī , , 曙 shǔ 色 sè 微 wēi 分 fēn 柳 liǔ 外 wài 堤 dī 。 。
远 yuǎn 道 dào 有 yǒu 人 rén 催 cuī 去 qù 马 mǎ , , 清 qīng 时 shí 无 wú 客 kè 效 xiào 鸣 míng 鸡 jī 。 。
帝 dì 城 chéng 瑞 ruì 日 rì 瞻 zhān 来 lái 近 jìn , , 亲 qīn 舍 shě 孤 gū 云 yún 望 wàng 欲 yù 迷 mí 。 。
去 qù 去 qù 不 bù 须 xū 增 zēng 感 gǎn 慨 kǎi , , 好 hǎo 将 jiāng 形 xíng 胜 shèng 入 rù 新 xīn 题 tí 。 。
赋得潼关晓骑送盛舜臣还吴。明代。朱诚泳。重关高耸玉绳低,曙色微分柳外堤。 远道有人催去马,清时无客效鸣鸡。 帝城瑞日瞻来近,亲舍孤云望欲迷。 去去不须增感慨,好将形胜入新题。