曹 cáo 溪 xī 观 guān 荡 dàng 水 shuǐ 石 shí 还 hái 遇 yù 沧 cāng 师 shī 邀 yāo 酌 zhuó - - 吴 wú 旦 dàn
山 shān 路 lù 少 shǎo 蹊 xī 径 jìng , , 行 xíng 吟 yín 随 suí 所 suǒ 之 zhī 。 。
偶 ǒu 然 rán 闲 xián 坐 zuò 处 chù , , 便 biàn 是 shì 会 huì 心 xīn 时 shí 。 。
石 shí 坠 zhuì 分 fēn 泉 quán 口 kǒu , , 云 yún 过 guò 桂 guì 树 shù 枝 zhī 。 。
野 yě 僧 sēng 邀 yāo 共 gòng 酌 zhuó , , 不 bù 觉 jué 忘 wàng 还 hái 期 qī 。 。
曹溪观荡水石还遇沧师邀酌。明代。吴旦。山路少蹊径,行吟随所之。 偶然闲坐处,便是会心时。 石坠分泉口,云过桂树枝。 野僧邀共酌,不觉忘还期。