登 dēng 古 gǔ 冈 gāng 城 chéng 东 dōng 山 shān - - 何 hé 巩 gǒng 道 dào
兀 wù 立 lì 东 dōng 城 chéng 感 gǎn 慨 kǎi 存 cún , , 萧 xiāo 萧 xiāo 遗 yí 垒 lěi 望 wàng 荒 huāng 原 yuán 。 。
河 hé 山 shān 不 bù 改 gǎi 空 kōng 留 liú 恨 hèn , , 部 bù 曲 qǔ 无 wú 归 guī 莫 mò 返 fǎn 魂 hún 。 。
日 rì 暗 àn 树 shù 烟 yān 迷 mí 石 shí 涧 jiàn , , 水 shuǐ 摇 yáo 云 yún 气 qì 照 zhào 江 jiāng 门 mén 。 。
人 rén 生 shēng 最 zuì 苦 kǔ 轻 qīng 离 lí 别 bié , , 明 míng 月 yuè 孤 gū 帆 fān 归 guī 远 yuǎn 村 cūn 。 。
登古冈城东山。明代。何巩道。兀立东城感慨存,萧萧遗垒望荒原。 河山不改空留恨,部曲无归莫返魂。 日暗树烟迷石涧,水摇云气照江门。 人生最苦轻离别,明月孤帆归远村。