红 hóng 亭 tíng - - 何 hé 巩 gǒng 道 dào
锦 jǐn 袍 páo 沉 chén 醉 zuì 奏 zòu 清 qīng 平 píng , , 今 jīn 日 rì 孤 gū 吟 yín 卧 wò 海 hǎi 城 chéng 。 。
折 zhé 柳 liǔ 每 měi 怜 lián 春 chūn 二 èr 月 yuè , , 闻 wén 鹃 juān 方 fāng 觉 jué 夜 yè 三 sān 更 gēng 。 。
琴 qín 知 zhī 风 fēng 急 jí 弦 xián 先 xiān 动 dòng , , 蝶 dié 采 cǎi 花 huā 多 duō □ jiàn 渐 chéng 成 。 。
不 bù 用 yòng 更 gèng 听 tīng 何 hé 满 mǎn 子 zǐ , , 暗 àn 啼 tí 红 hóng 泪 lèi 亦 yì 闻 wén 声 shēng 。 。
红亭。明代。何巩道。锦袍沉醉奏清平,今日孤吟卧海城。 折柳每怜春二月,闻鹃方觉夜三更。 琴知风急弦先动,蝶采花多□渐成。 不用更听何满子,暗啼红泪亦闻声。