赋 fù 得 dé 起 qǐ 坐 zuò 弹 dàn 鸣 míng 琴 qín - - 李 lǐ 孙 sūn 宸 chén
夜 yè 静 jìng 群 qún 动 dòng 息 xī , , 悠 yōu 然 rán 百 bǎi 感 gǎn 侵 qīn 。 。
我 wǒ 怀 huái 无 wú 所 suǒ 托 tuō , , 揽 lǎn 衣 yī 调 diào 素 sù 琴 qín 。 。
掩 yǎn 抑 yì 调 diào 中 zhōng 恨 hèn , , 凄 qī 清 qīng 弦 xián 外 wài 心 xīn 。 。
松 sōng 风 fēng 时 shí 扣 kòu 户 hù , , 错 cuò 讶 yà 到 dào 知 zhī 音 yīn 。 。
赋得起坐弹鸣琴。明代。李孙宸。夜静群动息,悠然百感侵。 我怀无所托,揽衣调素琴。 掩抑调中恨,凄清弦外心。 松风时扣户,错讶到知音。