赋 fù 得 dé 秋 qiū 声 shēng 一 yī 雁 yàn 飞 fēi - - 李 lǐ 孙 sūn 宸 chén
绿 lǜ 水 shuǐ 晴 qíng 沙 shā 两 liǎng 岸 àn 明 míng , , 碧 bì 空 kōng 如 rú 洗 xǐ 暮 mù 云 yún 轻 qīng 。 。
长 cháng 天 tiān 远 yuǎn 写 xiě 衡 héng 阳 yáng 影 yǐng , , 静 jìng 夜 yè 孤 gū 传 chuán 芦 lú 渚 zhǔ 声 shēng 。 。
月 yuè 冷 lěng 湘 xiāng 灵 líng 和 hé 鼓 gǔ 瑟 sè , , 风 fēng 清 qīng 缑 gōu 岭 lǐng 叶 yè 吹 chuī 笙 shēng 。 。
不 bù 堪 kān 久 jiǔ 客 kè 还 hái 闻 wén 汝 rǔ , , 欲 yù 赋 fù 悲 bēi 秋 qiū 拟 nǐ 宋 sòng 生 shēng 。 。
赋得秋声一雁飞。明代。李孙宸。绿水晴沙两岸明,碧空如洗暮云轻。 长天远写衡阳影,静夜孤传芦渚声。 月冷湘灵和鼓瑟,风清缑岭叶吹笙。 不堪久客还闻汝,欲赋悲秋拟宋生。