重 zhòng 过 guò 全 quán 州 zhōu 湘 xiāng 山 shān 寺 sì - - 李 lǐ 昌 chāng 祺 qí
野 yě 殿 diàn 荒 huāng 凉 liáng 户 hù 半 bàn 开 kāi , , 昔 xī 人 rén 题 tí 字 zì 已 yǐ 侵 qīn 苔 tái 。 。
却 què 怜 lián 兰 lán 若 rě 成 chéng 尘 chén 土 tǔ , , 那 nà 得 de 阁 gé 浮 fú 免 miǎn 劫 jié 灰 huī 。 。
蜕 tuì 骨 gǔ 龛 kān 中 zhōng 僧 sēng 久 jiǔ 寂 jì , , 留 liú 衣 yī 海 hǎi 上 shàng 客 kè 重 chóng 来 lái 。 。
忘 wàng 情 qíng 不 bù 为 wéi 耽 dān 禅 chán 悦 yuè , , 贪 tān 看 kàn 青 qīng 山 shān 日 rì 落 luò 回 huí 。 。
重过全州湘山寺。明代。李昌祺。野殿荒凉户半开,昔人题字已侵苔。 却怜兰若成尘土,那得阁浮免劫灰。 蜕骨龛中僧久寂,留衣海上客重来。 忘情不为耽禅悦,贪看青山日落回。