二 èr 山 shān 人 rén 孤 gū 山 shān 吟 yín 社 shè 得 dé 菲 fēi 字 zì - - 李 lǐ 攀 pān 龙 lóng
西 xī 陵 líng 树 shù 色 sè 滉 huàng 斜 xié 晖 huī , , 一 yī 片 piàn 仙 xiān 舟 zhōu 拂 fú 练 liàn 飞 fēi 。 。
三 sān 竺 zhú 渐 jiàn 从 cóng 天 tiān 上 shàng 落 luò , , 二 èr 峰 fēng 高 gāo 入 rù 雨 yǔ 中 zhōng 微 wēi 。 。
人 rén 今 jīn 湖 hú 海 hǎi 开 kāi 诗 shī 社 shè , , 客 kè 自 zì 云 yún 霄 xiāo 奉 fèng 禁 jìn 闱 wéi 。 。
彩 cǎi 笔 bǐ 如 rú 花 huā 谁 shuí 不 bù 羡 xiàn , , 敢 gǎn 将 jiāng 春 chūn 兴 xīng 斗 dòu 芳 fāng 菲 fēi 。 。
二山人孤山吟社得菲字。明代。李攀龙。西陵树色滉斜晖,一片仙舟拂练飞。 三竺渐从天上落,二峰高入雨中微。 人今湖海开诗社,客自云霄奉禁闱。 彩笔如花谁不羡,敢将春兴斗芳菲。