得 dé 乾 gān 笋 sǔn 法 fǎ 于 yú 文 wén 玉 yù 用 yòng 前 qián 韵 yùn 为 wèi 谢 xiè - - 邵 shào 宝 bǎo
待 dài 聘 pìn 多 duō 君 jūn 久 jiǔ 席 xí 珍 zhēn , , 等 děng 闲 xián 熏 xūn 炙 zhì 亦 yì 成 chéng 春 chūn 。 。
相 xiāng 知 zhī 岂 qǐ 谓 wèi 新 xīn 时 shí 好 hǎo , , 不 bù 厌 yàn 曾 céng 闻 wén 淡 dàn 里 lǐ 真 zhēn 。 。
煮 zhǔ 石 shí 每 měi 教 jiào 寻 xún 活 huó 火 huǒ , , 屠 tú 龙 lóng 谁 shuí 解 jiě 斸 zhǔ 生 shēng 鳞 lín 。 。
庭 tíng 前 qián 更 gèng 有 yǒu 双 shuāng 梅 méi 实 shí , , 古 gǔ 鼎 dǐng 无 wú 劳 láo 笑 xiào 我 wǒ 贫 pín 。 。
得乾笋法于文玉用前韵为谢。明代。邵宝。待聘多君久席珍,等闲熏炙亦成春。 相知岂谓新时好,不厌曾闻淡里真。 煮石每教寻活火,屠龙谁解斸生鳞。 庭前更有双梅实,古鼎无劳笑我贫。