人 rén 日 rì 东 dōng 杨 yáng 子 zǐ - - 宗 zōng 臣 chén
游 yóu 子 zǐ 频 pín 年 nián 栖 qī 汉 hàn 庭 tíng , , 又 yòu 看 kàn 春 chūn 事 shì 落 luò 阶 jiē 蓂 míng 。 。
乾 qián 坤 kūn 双 shuāng 眼 yǎn 逢 féng 人 rén 日 rì , , 江 jiāng 海 hǎi 孤 gū 槎 chá 是 shì 客 kè 星 xīng 。 。
病 bìng 起 qǐ 鬓 bìn 毛 máo 知 zhī 汝 rǔ 白 bái , , 愁 chóu 边 biān 杨 yáng 柳 liǔ 为 wèi 谁 shuí 青 qīng 。 。
风 fēng 烟 yān 况 kuàng 复 fù 音 yīn 书 shū 隔 gé , , 向 xiàng 夕 xī 征 zhēng 鸿 hóng 不 bù 可 kě 听 tīng 。 。
人日东杨子。明代。宗臣。游子频年栖汉庭,又看春事落阶蓂。 乾坤双眼逢人日,江海孤槎是客星。 病起鬓毛知汝白,愁边杨柳为谁青。 风烟况复音书隔,向夕征鸿不可听。