登 dēng 江 jiāng 门 mén 诸 zhū 山 shān - - 宗 zōng 臣 chén
山 shān 头 tóu 日 rì 白 bái 云 yún 英 yīng 英 yīng , , 千 qiān 峰 fēng 倒 dào 插 chā 千 qiān 江 jiāng 明 míng 。 。
手 shǒu 把 bà 芙 fú 蓉 róng 步 bù 石 shí 壁 bì , , 苍 cāng 翠 cuì 乱 luàn 射 shè 猿 yuán 鸟 niǎo 惊 jīng 。 。
谁 shuí 其 qí 云 yún 外 wài 吹 chuī 紫 zǐ 笙 shēng , , 欲 yù 来 lái 不 bù 来 lái 空 kōng 复 fù 情 qíng 。 。
天 tiān 风 fēng 吹 chuī 我 wǒ 佩 pèi 箫 xiāo 瑟 sè , , 恍 huǎng 疑 yí 身 shēn 在 zài 昆 kūn 仑 lún 行 xíng 。 。
登江门诸山。明代。宗臣。山头日白云英英,千峰倒插千江明。 手把芙蓉步石壁,苍翠乱射猿鸟惊。 谁其云外吹紫笙,欲来不来空复情。 天风吹我佩箫瑟,恍疑身在昆仑行。