自 zì 韶 sháo 阳 yáng 南 nán 下 xià 三 sān 峡 xiá 作 zuò - - 屈 qū 大 dà 均 jūn
三 sān 峡 xiá 浈 zhēn 阳 yáng 峡 xiá 最 zuì 长 zhǎng , , 人 rén 从 cóng 天 tiān 上 shàng 转 zhuǎn 羊 yáng 肠 cháng 。 。
林 lín 中 zhōng 洞 dòng 穴 xué 空 kōng 闻 wén 响 xiǎng , , 花 huā 里 lǐ 烟 yān 霞 xiá 亦 yì 有 yǒu 香 xiāng 。 。
万 wàn 古 gǔ 哀 āi 猿 yuán 催 cuī 泪 lèi 落 luò , , 一 yī 秋 qiū 明 míng 月 yuè 助 zhù 神 shén 伤 shāng 。 。
还 huán 家 jiā 未 wèi 敢 gǎn 窥 kuī 青 qīng 镜 jìng , , 鬓 bìn 有 yǒu 阴 yīn 山 shān 一 yī 片 piàn 霜 shuāng 。 。
自韶阳南下三峡作。明代。屈大均。三峡浈阳峡最长,人从天上转羊肠。 林中洞穴空闻响,花里烟霞亦有香。 万古哀猿催泪落,一秋明月助神伤。 还家未敢窥青镜,鬓有阴山一片霜。