双 shuāng 孔 kǒng 笛 dí - - 胡 hú 奎 kuí
混 hùn 沌 dùn 谁 shuí 分 fēn 浊 zhuó 与 yǔ 清 qīng , , 凿 záo 开 kāi 空 kōng 翠 cuì 太 tài 分 fēn 明 míng 。 。
有 yǒu 声 shēng 本 běn 自 zì 无 wú 声 shēng 出 chū , , 二 èr 气 qì 还 hái 从 cóng 一 yī 气 qì 生 shēng 。 。
碧 bì 海 hǎi 水 shuǐ 寒 hán 龙 lóng 并 bìng 语 yǔ , , 瑶 yáo 台 tái 月 yuè 白 bái 凤 fèng 谐 xié 鸣 míng 。 。
依 yī 稀 xī 黄 huáng 鹤 hè 楼 lóu 中 zhōng 听 tīng , , 吹 chuī 落 luò 梅 méi 花 huā 雪 xuě 满 mǎn 城 chéng 。 。
双孔笛。明代。胡奎。混沌谁分浊与清,凿开空翠太分明。 有声本自无声出,二气还从一气生。 碧海水寒龙并语,瑶台月白凤谐鸣。 依稀黄鹤楼中听,吹落梅花雪满城。