四 sì 美 měi 亭 tíng 诗 shī 为 wèi 大 dà 司 sī 成 chéng 程 chéng 舜 shùn 敷 fū 作 zuò 四 sì 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 皇 huáng 甫 fǔ 汸 fāng
傍 bàng 舍 shě 通 tōng 幽 yōu 径 jìng , , 为 wèi 园 yuán 惬 qiè 近 jìn 寻 xún 。 。
花 huā 间 jiān 馀 yú 讲 jiǎng 席 xí , , 墙 qiáng 际 jì 蔼 ǎi 儒 rú 林 lín 。 。
后 hòu 乘 chéng 参 cān 多 duō 士 shì , , 前 qián 贤 xián 契 qì 夙 sù 心 xīn 。 。
无 wú 言 yán 恋 liàn 芳 fāng 树 shù , , 桃 táo 李 lǐ 自 zì 成 chéng 阴 yīn 。 。
四美亭诗为大司成程舜敷作四首 其一。明代。皇甫汸。傍舍通幽径,为园惬近寻。 花间馀讲席,墙际蔼儒林。 后乘参多士,前贤契夙心。 无言恋芳树,桃李自成阴。