静 jìng 庵 ān 为 wèi 定 dìng 上 shàng 人 rén 赋 fù - - 倪 ní 谦 qiān
把 bǎ 茅 máo 为 wèi 盖 gài 静 jìng 为 wèi 铭 míng , , 断 duàn 尽 jǐn 尘 chén 缘 yuán 养 yǎng 性 xìng 灵 líng 。 。
花 huā 雨 yǔ 曼 màn 陀 tuó 时 shí 散 sàn 彩 cǎi , , 林 lín 开 kāi 檐 yán 卜 bo 自 zì 多 duō 馨 xīn 。 。
蒲 pú 团 tuán 定 dìng 起 qǐ 云 yún 生 shēng 衲 nà , , 石 shí 鼎 dǐng 香 xiāng 消 xiāo 月 yuè 满 mǎn 庭 tíng 。 。
已 yǐ 觉 jué 禅 chán 心 xīn 如 rú 止 zhǐ 水 shuǐ , , 须 xū 妨 fáng 投 tóu 砾 lì 试 shì 清 qīng 泠 líng 。 。
静庵为定上人赋。明代。倪谦。把茅为盖静为铭,断尽尘缘养性灵。 花雨曼陀时散彩,林开檐卜自多馨。 蒲团定起云生衲,石鼎香消月满庭。 已觉禅心如止水,须妨投砾试清泠。