松 sōng 斋 zhāi 为 wèi 玉 yù 峰 fēng 秀 xiù 上 shàng 人 rén 赋 fù - - 陶 táo 宗 zōng 仪 yí
上 shàng 人 rén 远 yuǎn 自 zì 海 hǎi 东 dōng 来 lái , , 为 wèi 爱 ài 青 qīng 松 sōng 到 dào 处 chù 栽 zāi 。 。
花 huā 落 luò 石 shí 床 chuáng 闲 xián 不 bù 扫 sǎo , , 声 shēng 和 hé 天 tiān 籁 lài 定 dìng 初 chū 回 huí 。 。
折 zhé 将 jiāng 席 xí 上 shàng 为 wèi 谈 tán 柄 bǐng , , 留 liú 向 xiàng 山 shān 中 zhōng 具 jù 法 fǎ 材 cái 。 。
几 jī 欲 yù 裹 guǒ 茶 chá 林 lín 下 xià 煮 zhǔ , , 高 gāo 斋 zhāi 赋 fù 咏 yǒng 亦 yì 幽 yōu 哉 zāi 。 。
松斋为玉峰秀上人赋。元代。陶宗仪。上人远自海东来,为爱青松到处栽。 花落石床闲不扫,声和天籁定初回。 折将席上为谈柄,留向山中具法材。 几欲裹茶林下煮,高斋赋咏亦幽哉。