登 dēng 城 chéng 漫 màn 兴 xìng - - 孙 sūn 一 yī 元 yuán
独 dú 上 shàng 荒 huāng 城 chéng 望 wàng 九 jiǔ 垠 yín , , 长 cháng 风 fēng 吹 chuī 月 yuè 到 dào 天 tiān 津 jīn 。 。
蛟 jiāo 鼍 tuó 浪 làng 起 qǐ 全 quán 吞 tūn 楚 chǔ , , 鸟 niǎo 鼠 shǔ 山 shān 空 kōng 远 yuǎn 见 jiàn 秦 qín 。 。
岁 suì 月 yuè 虚 xū 惊 jīng 青 qīng 琐 suǒ 梦 mèng , , 江 jiāng 湖 hú 终 zhōng 要 yào 白 bái 纶 guān 巾 jīn 。 。
不 bù 须 xū 更 gèng 道 dào 归 guī 来 lái 好 hǎo , , 烂 làn 醉 zuì 樽 zūn 前 qián 软 ruǎn 脚 jiǎo 春 chūn 。 。
登城漫兴。明代。孙一元。独上荒城望九垠,长风吹月到天津。 蛟鼍浪起全吞楚,鸟鼠山空远见秦。 岁月虚惊青琐梦,江湖终要白纶巾。 不须更道归来好,烂醉樽前软脚春。