青 qīng 云 yún 馆 guǎn - - 唐 táng 璧 bì
忆 yì 我 wǒ 先 xiān 人 rén 雪 xuě 满 mǎn 簪 zān , , 故 gù 从 cóng 此 cǐ 地 dì 课 kè 青 qīng 衿 jīn 。 。
经 jīng 营 yíng 未 wèi 遂 suì 当 dāng 年 nián 志 zhì , , 继 jì 述 shù 俄 é 成 chéng 此 cǐ 日 rì 心 xīn 。 。
芸 yún 桂 guì 香 xiāng 中 zhōng 银 yín 汉 hàn 远 yuǎn , , 诗 shī 书 shū 声 shēng 里 lǐ 白 bái 云 yún 深 shēn 。 。
几 jǐ 回 huí 默 mò 坐 zuò 思 sī 遗 yí 训 xùn , , 涕 tì 泪 lèi 潸 shān 然 rán 自 zì 不 bù 禁 jīn 。 。
青云馆。明代。唐璧。忆我先人雪满簪,故从此地课青衿。 经营未遂当年志,继述俄成此日心。 芸桂香中银汉远,诗书声里白云深。 几回默坐思遗训,涕泪潸然自不禁。