啜 chuài 冰 bīng - - 孙 sūn 传 chuán 庭 tíng
谁 shuí 将 jiāng 玉 yù 斧 fǔ 伐 fá 凌 líng 阴 yīn , , 片 piàn 片 piàn 清 qīng 凉 liáng 似 shì 客 kè 心 xīn 。 。
顿 dùn 使 shǐ 当 dāng 筵 yán 无 wú 暑 shǔ 气 qì , , 宁 níng 须 xū 到 dào 吻 wěn 失 shī 烦 fán 襟 jīn 。 。
月 yuè 回 huí 汉 hàn 殿 diàn 金 jīn 茎 jīng 浅 qiǎn , , 天 tiān 入 rù 峨 é 眉 méi 白 bái 雪 xuě 深 shēn 。 。
岂 qǐ 有 yǒu 热 rè 肠 cháng 消 xiāo 不 bù 得 dé , , 独 dú 馀 yú 清 qīng 兴 xìng 满 mǎn 瑶 yáo 琴 qín 。 。
啜冰。明代。孙传庭。谁将玉斧伐凌阴,片片清凉似客心。 顿使当筵无暑气,宁须到吻失烦襟。 月回汉殿金茎浅,天入峨眉白雪深。 岂有热肠消不得,独馀清兴满瑶琴。