赋 fù 得 dé 江 jiāng 天 tiān 暮 mù 雪 xuě 送 sòng 友 yǒu 人 rén 之 zhī 官 guān - - 陈 chén 继 jì
漠 mò 漠 mò 江 jiāng 天 tiān 黯 àn 黯 àn 云 yún , , 晚 wǎn 风 fēng 吹 chuī 雪 xuě 正 zhèng 纷 fēn 纷 fēn 。 。
笼 lóng 寒 hán 已 yǐ 禁 jìn 猿 yuán 争 zhēng 语 yǔ , , 傍 bàng 夕 xī 空 kōng 教 jiào 雁 yàn 失 shī 群 qún 。 。
影 yǐng 带 dài 楚 chǔ 兰 lán 看 kàn 不 bú 见 jiàn , , 声 shēng 连 lián 湘 xiāng 竹 zhú 听 tīng 还 hái 闻 wén 。 。
太 tài 平 píng 未 wèi 必 bì 堪 kān 成 chéng 瑞 ruì , , 一 yī 向 xiàng 谁 shuí 怜 lián 好 hǎo 似 sì 君 jūn 。 。
赋得江天暮雪送友人之官。明代。陈继。漠漠江天黯黯云,晚风吹雪正纷纷。 笼寒已禁猿争语,傍夕空教雁失群。 影带楚兰看不见,声连湘竹听还闻。 太平未必堪成瑞,一向谁怜好似君。