簳 gǎn 山 shān 晓 xiǎo 发 fā 经 jīng 行 xíng 福 fú 泉 quán 过 guò 青 qīng 龙 lóng - - 陆 lù 深 shēn
画 huà 船 chuán 春 chūn 尽 jǐn 水 shuǐ 云 yún 和 hé , , 晓 xiǎo 梦 mèng 中 zhōng 间 jiān 十 shí 里 lǐ 过 guò 。 。
山 shān 色 sè 拥 yōng 螺 luó 澄 chéng 海 hǎi 雾 wù , , 溪 xī 流 liú 如 rú 带 dài 绾 wǎn 江 jiāng 波 bō 。 。
逢 féng 人 rén 每 měi 问 wèn 三 sān 三 sān 径 jìng , , 对 duì 酒 jiǔ 遥 yáo 闻 wén 款 kuǎn 款 kuǎn 歌 gē 。 。
最 zuì 爱 ài 凌 líng 空 kōng 凭 píng 雁 yàn 塔 tǎ , , 何 hé 妨 fáng 此 cǐ 地 dì 著 zhe 渔 yú 蓑 suō 。 。
簳山晓发经行福泉过青龙。明代。陆深。画船春尽水云和,晓梦中间十里过。 山色拥螺澄海雾,溪流如带绾江波。 逢人每问三三径,对酒遥闻款款歌。 最爱凌空凭雁塔,何妨此地著渔蓑。