挽 wǎn 孙 sūn 孟 mèng 玙 yú 医 yī 士 shì - - 张 zhāng 宁 níng
生 shēng 刍 chú 束 shù 玉 yù 见 jiàn 无 wú 因 yīn , , 宿 sù 草 cǎo 荒 huāng 烟 yān 怅 chàng 望 wàng 频 pín 。 。
转 zhuǎn 眼 yǎn 忽 hū 惊 jīng 千 qiān 古 gǔ 别 bié , , 到 dào 头 tóu 谁 shuí 是 shì 百 bǎi 年 nián 人 rén 。 。
海 hǎi 边 biān 明 míng 月 yuè 伤 shāng 心 xīn 夜 yè , , 湖 hú 上 shàng 青 qīng 山 shān 掩 yǎn 泪 lèi 春 chūn 。 。
惟 wéi 有 yǒu 匡 kuāng 庐 lú 杏 xìng 花 huā 树 shù , , 东 dōng 风 fēng 依 yī 旧 jiù 岁 suì 华 huá 新 xīn 。 。
挽孙孟玙医士。明代。张宁。生刍束玉见无因,宿草荒烟怅望频。 转眼忽惊千古别,到头谁是百年人。 海边明月伤心夜,湖上青山掩泪春。 惟有匡庐杏花树,东风依旧岁华新。